Lâu ngày không gặp nứng quá xé rách quần chịch em người yêu không kịp thở

Về nhà, Thư giấu USB vào hộp trang sức dưới đáy ngăn kéo, tay run khi đóng lại, lòng mâu thuẫn: “Hắn nói xóa clip rồi, nhưng sao vẫn theo dõi mình, bàn tay hắn… Không, mình không nên vậy.” Hoàng ôm Thư từ sau khi cô lên giường, thì thầm: “Vợ, anh yêu em nhiều lắm đó biết không hả” giọng dịu nhưng chắc. Nam đứng dậy, rời quán, để lại cái nhìn lạnh lẽo qua cửa kính, như bóng ma lẩn khuất. Thư run: “Dạ, em không sao, chỉ mệt do chăm bé thôi,” nhưng tim cô đập thình thịch, sợ anh nhìn thấu. Tại quán cà phê nhỏ, ánh đèn mờ ảo hắt lên tường gỗ, mùi cà phê rang thơm thoảng trong không gian kín đáo, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa cũ. Nam đứng dậy, rời quán, để lại cái nhìn lạnh lẽo qua cửa kính, như bóng ma lẩn khuất. Dưới bóng mây mờ, Thư đứng trước ngã rẽ của lý trí và ham muốn, không biết lần tới cô sẽ giữ vững hay gục ngã, câu hỏi treo lơ lửng như cơn gió đêm lùa qua khe cửa. Cô ngồi dậy, tay siết chặt tấm chăn, tự nhủ: ” Mình thật tệ, thật xấu hổ khi đối diện với chồng và con, không thể để dục vọng kéo mình xuống thêm,” nhưng lòng cô như bóng mây ngoài kia – mờ mịt, khó nắm bắt.Điện thoại trên bàn rung nhẹ, màn hình sáng lên tin nhắn từ Nam, giọng điệu khác hẳn: “Thư, anh xin lỗi chuyện hôm qua, anh không muốn ép em, chỉ muốn gặp em nói chuyện rõ ràng, trưa nay công viên gần nhà em nhé, không clip, không uy hiếp, anh hứa.” Thư nhìn dòng chữ,